Di sản thế giới là di chỉ, di tích hay danh thắng của một quốc gia như rừng, dãy núi, hồ, sa mạc, tòa nhà, quần thể kiến trúc hay thành phố,… do các nước có tham gia Công ước Di sản thế giới đề cử cho Ủy ban Di sản thế giới, được công nhận và quản lý bởi UNESCO. Sau đó, UNESCO sẽ lập danh mục, đặt tên và bảo tồn những vị trí nổi bật về văn hóa hay đặc điểm tự nhiên cho di sản nhân loại chung. Vậy ở Colombia có những di sản nào đã được công nhận , chúng ta cùng tìm hiểu sau đây.
1.Cảnh quan văn hóa cà phê ở Colombia
Cảnh quan văn hóa cà phê ở Colombia bao gồm các khu vực trồng cà phê tốt nhất trên thế giới bao gồm tại các tỉnh Caldas, Risaralda và Quindío với tổng diện tích là 13.873 km ² (5.356 mi ²), khoảng 1,2% lãnh thổ Colombia. Với dân số sống trong khu vực là khoảng 2.291.195 người (điều tra dân số năm 2005).
Khu vực đã phát triển thành công viên chủ đề. Một trong số những địa điểm nổi bật đó là Công viên cà phê quốc gia Colombia nằm ở thị trấn Montenegro thuộc tỉnh Quindío. Ngoài ra, nơi đây còn có bảo tàng Văn hóa cà phê, cho thấy quá trình sản xuất các hạt cà phê để thưởng thức một ly cà phê Colombia truyền thống. Bảo tàng này cũng giống như tất cả các công viên chủ đề khác là một bản sao của thành phố thuộc địa, nơi du khách thưởng thức màn trình diễn múa và âm nhạc truyền thống, bức tranh toàn cảnh quan sát từ cáp treo với cảnh quan tươi tốt của các đồi cà phê.
Một công viên giải trí độc đáo ở Colombia đó là Công viên Văn hóa Nông nghiệp Quốc gia Colombia – Panaca, cũng nằm ở đô thị Quimbaya thuộc Quindío. Tính năng chính của nó là, không giống như các vườn thú, du khách không những được ngắm nhìn mà còn được thưởng thức các hoạt động theo lịch trình và các sự kiện cùng với những loài động vật.
Ngoài ra, một số địa điểm hấp dẫn khác bao gồm: Vườn Bách thảo Đại học Pereira, Vườn Bách thảo Quindío, Khu bảo tồn (Risaralda), Suối tắm nước nóng tại Santa Rosa de Cabal, Thung lũng Cocora với những cây cọ cùng các trang trại cà phê.
2.Đảo Malpelo
Malpelo là một hòn đảo nhỏ ở phía Đông Thái Bình Dương, cách Colombia đại lục khoảng 500 km (310 dặm) về phía Tây. Ngoại trừ một đồn quân sự nhỏ được điều khiển bởi các lực lượng vũ trang Colombia, còn lại hòn đảo là vùng đất không có người ở. Nó bao gồm một khối đá cằn cỗi với ba đỉnh núi cao, cao nhất là Cerro de la Mona với chiều cao 300 mét (980 ft). Hòn đảo có chiều dài từ đông bắc đến tây nam là khoảng một dặm, và rộng khoảng 700 m.
Hòn đảo nhô lên trên bề mặt từ Malpelo Ridge, là một dãy núi lửa tàu ngầm đơn độc kéo dài theo hướng đông bắc-tây nam với chiều dài 300 km (190 dặm) và có chiều rộng 100 km (62 dặm). Hòn đảo này được bao quanh bởi một số đảo đá nhỏ ngoài khơi. Ra khỏi góc phía đông bắc của hòn đảo là Tres Mosqueteros. Góc phía tây nam là các đảo đá Salomon, Saul, La Gringa và Escuba. Hầu hết các mặt của đảo chính là rất dốc, còn vùng biển xung quanh là những khu vực nước sâu, dòng chảy siết. Như một hòn đảo đơn độc giữa đại dương, nó không bao giờ được kết nối với bất kỳ hòn đảo nào khác hay đất liền.
Đảo Malpelo bao gồm dung nham gối Miocen, trầm tích núi lửa breccias, và con đê đá bazan 16-17.000.000 tuổi. Hòn đảo này hình thành trong thế Miocen bởi một sự tương tác rất phức tạp giữa các mảng Cocos – Nazca và điểm nóng Galápagos.
3.Mạng lưới đường bộ Inca
Mạng lưới đường bộ Inca là hệ thống giao thông rộng lớn nhất và tiên tiến trong thời kỳ Tiền Columbus tại Nam Mỹ. Việc xây dựng những con đường đòi hỏi một chi phí lớn cả về thời gian và công sức, và chất lượng các công trình xây dựng thực tế vẫn đang trong tình trạng khá tốt sau hơn 400 năm sử dụng. Mạng lưới này dựa trên hai tuyến đường Bắc-Nam với nhiều nhánh xuyên qua dãy Andes. Phần nổi tiếng nhất của hệ thống đường bộ này là đường mòn Inca đến Machu Picchu. Một phần của mạng lưới đường bộ được xây dựng bởi nền văn hóa tiền Inca, đặc biệt là trong thời kỳ văn hóa Wari. Trong thời kỳ thực dân Tây Ban Nha, các bộ phận của hệ thống đường bộ được gọi là El Camino Real.
4.Công viên khảo cổ San Agustín
San Agustín (tiếng Tây Ban Nha phát âm: [san aɣustin]) là một thị trấn nhỏ ở miền nam Colombia, trong khu vực hành chính Huila. Thị trấn nằm cách Neiva, là thủ phủ của Huila khoảng 227 km với dân số khoảng 30.000 người. Ngôi làng ban đầu được thành lập năm 1752 bởi Alejo Astudillo nhưng cuộc tấn công bởi những người dân bản địa bị làm cho nó bị phá hủy. Làng mới được thành lập vào năm 1790 bởi Lucas de Herazo và Mendigaña.
Khu vực này có khí hậu ôn hòa và rất nổi tiếng nhờ những địa điểm khảo cổ thời tiền Columbus, tạo ra doanh thu đáng kể cho nền kinh tế nhờ vào hoạt động du lịch. Năm 1995, UNESCO đã công nhận nơi đây là một Di sản thế giới.
5.Santa Cruz de Mompox
Mompox hay Mompós có tên chính thức Santa Cruz de Mompox là một thị trấn ở miền bắc Colombia, thuộc tỉnh Bolívar. Thị trấn tọa lạc trên một hòn đảo bên sông Magdalena nơi mà nó dòng sông này đổ vào sông Cauca. Thị trấn Mompox phụ thuộc vào nghề đánh bắt cá, chăn nuôi gia súc, du lịch và thương mại. Dân số ở đây khoảng 30.000 người, và liền kề với các đô thị Pinillos và San Fernando. Simón Bolívar đến Mompox vào năm 1812 và tuyển dụng gần như tất cả những người đàn ông khỏe mạnh để hình thành quân đội cho chiến thắng của ông ở Caracas.
6.Tierradentro
Tierradentro là một công viên khảo cổ quốc gia trong thẩm quyền của đô thị Inza, Cauca, trung tâm dãy Andes, tây nam Colombia. Công viên nằm cách thủ phủ của tỉnh là thành phố Popayán khoảng 100 km và được quản lý bởi Viện Lịch sử và Nhân chủng học Colombia (ICANH), cơ quan quốc gia duy nhất về khảo cổ học.
Khu vực này rất nổi tiếng bởi những cấu trúc Hypogeum ngầm thời tiền Colombo được tìm thấy trong các cuộc khai quật nằm rải rác trong khu vực khảo cổ. Tổng cộng có 162 mộ và lăng mộ ngầm nằm tại các khu vực là Alto del Aguacate (đồi Avocado) với 62 lăng mộ được bố trí trong khu vực dài 250 mét, Alto de San Andrés với 23 lăng mộ Hypogeum, Alto de Segovia với 64 ngôi mộ, Alto del Duende với 13 ngôi mộ và El Tablón, là nơi có các tác phẩm điêu khắc đá có liên quan.
Các Hypogeum điển hình đều có hướng hướng về phía tây, bao gồm một cầu thang xoắn ốc và một buồng chính rộng từ 10-12 mét, nằm sâu từ 5-8 mét bên dưới mặt đất, với một số hốc nhỏ hơn xung quanh, mỗi hốc có chứa một xác chết. Các bức tường được vẽ bởi những hình học, hình người và chữ tượng hình màu đỏ, đen và trắng. Một số bức tượng, các mảnh gốm và các loại vải còn sót lại có thể là do các vụ cướp mộ trước khi nơi đây được thành lập như một khu bảo tồn.
Nền văn hóa Tierradentro thời tiền Colombo đã tạo ra ra các khu vực chôn cất này trong thiên niên kỷ đầu tiên sau công nguyên tại công viên khảo cổ học Tierradentro có niên đại từ thế kỷ thứ 6 đến thứ 9. Các chi tiết trong tác phẩm điêu khắc và hình ảnh mô tả tương tự như các hình tại công viên khảo cổ San Agustín.
Công viên tạo ra doanh thu đáng kể cho nền kinh tế địa phương do số lượng khách du lịch trong và ngoài nước tới đây rất đông. Nó đã được UNESCO công nhận là di sản thế giới vào năm 1995. Công viên cũng được liệt kê trong Danh sách Di tích Thế giới 2012 bởi Quỹ Di tích Thế giới, danh sách của 100 di tích, hầu hết trong số đó đang bị đe dọa.[1]
7.Vườn quốc gia Los Katíos
Vườn quốc gia Los Katíos (tiếng Tây Ban Nha: Parque Nacional de Los Katíos) là một khu bảo tồn thiên nhiên nằm ở Tây bắc Colombia, gần biên giới với Vườn quốc gia Darien của Panama. Vườn quốc gia có diện tích khoảng 720 km ² và là một phần của khu vực đầm lầy rộng lớn Darien Gap.