Top 6 quyển sách phát triển bản thân của tác giả Quang Ngọc được mua nhiều nhất hiện nay

0
941
Vật Phẩm Phong Thủy

Luôn có những danh sách các bộ phim hay nhất do các nhà phê bình phim bầu chọn, vậy còn sách thì sao? Sự hay dở của một cuốn sách vốn không dựa trên thước đo nào cố định mà dựa vào cảm tính của người đọc rất nhiều. Vậy sách do ai viết cũng là một yêu tố khách quan để đánh giá sách hay dỡ. Topxephang.com gợi ý danh sách 6 quyển sách phát triển bản thân của tác giả Quang Ngọc được mua nhiều nhất hiện nay

1 Mẹ Là Mắt Sáng Trăng Sao
Mặc dù người khác có những bông hồng nguyên vẹn, bông hồng của mẹ vẫn là độc nhất. Tì vết nhỏ của nó nhắc cho mẹ nhớ một điều quan trọng hơn: Chỉ có tình yêu là bền vững mãi mãi…

“Vào một ngày thứ hai, nắng trời ấm áp của tháng tư, tôi có hai người bà thương yêu ở bên cạnh mình. Nhưng sang thứ ba, chỉ còn lại một người. Người bà thân yêu kia đã chết. Tôi từng có linh cảm chuyện này sẽ đến, thế rồi giờ đây nó đến thật, tôi chỉ muốn khóc mà thôi. Nhưng tôi không đủ can đảm nhỏ xuống một giọt nước mắt, vì tôi luôn được dạy rằng con trai không bao giờ nên khóc.

Trong buổi đám tang, khó khăn lắm tôi mới giấu nỗi buồn vào tận đáy lòng.

Chẳng bao lâu, bà con từ khắp nơi trong nước trở về viếng tang. Trước mặt họ, tôi phải kìm lại những giọt nước mắt, vì tôi không muốn mình “mít ướt” như một đứa con nít. Bởi cha mẹ tôi là những người duy nhất sống gần gũi bên cạnh bà, nên tôi cho rằng cái chết của bà khiến tôi đau buồn nhất. Trong khi sự mất mát này không tác động mấy đối với anh chị họ của tôi, vì họ không thân thích với bà bằng tôi.

Trong vòng hăm bốn tiếng, tất cả bà con của tôi tập trung tại nhà tang lễ. Vừa bước vào phòng để quan tài của bà, tim tôi bắt đầu chùng xuống. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn mặt bà. Lúc đầu, tôi thật sự không muốn cùng gia đình tiến tới gần quan tài của bà, nhưng tôi biết sớm muộn gì tôi cũng phải thực hiện điều đó. Tôi nắm chặt tay mẹ tôi và nhắc nhở mình không được khóc.

Khi đến bên bà, mẹ tôi bắt tôi làm một việc mà suýt nữa tôi trào nước mắt. Mẹ bảo tôi chạm vào tay bà, vì đây là lần cuối cùng tôi có thể châm vào ngừơi bà. Tôi chầm chậm đưa tay ra. khi tay tôi chạm vào tay bà, tôi thở ra nhẹ nhõm. Bàn tay bà cũng vậy thôi, trừ việc nó lạnh hơn bình thường một chút.

Khi tôi ngước lên, mẹ tôi bắt đầu khóc nức nở. Tôi biết đây là lúc tôi cần phải mạnh mẽ. Tôi quàng tay ngang vai mẹ, và dìu mẹ trở về chỗ ngồi…”.

2 Cao Hơn Đỉnh Thái
“Cha tôi dường như không biết thể hiện tình yêu thương của mình. Cả gia đình tôi sốn vui vẻ và thoải mái, tất cả cũng là nhờ mẹ tôi. Mỗi ngày cha chỉ sáng sớm đi làm, chiều tối về nhà. Thế nhưng sau khi nghe mẹ tôi kể về những tội mà chúng tôi đã phạm phải trong ngày thì cha lại không tiếc lời rầy la chúng tôi.

Có lần tôi trộm một cây kẹo ở cửa tiệm nhỏ đầu phố. Cha biết chuyện và nhất định bắt tôi đích thân đem trả, đồng thời phải thú nhận với chủ tiệm rằng tôi đã ăn trộm cây kẹo. Không những phải đem kẹo trả lại, cha còn bắt tôi đến quét dọn cửa tiệm để chuộc lại lỗi lầm. Lần ấy duy chỉ có mẹ hiểu bởi dù sao tôi cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Tôi chơi bóng sơ ý bị gãy chân. Trên đường đến bệnh viện, người ôm tôi vào lòng là mẹ. Cha dùng xe hơi của ông trứơc cửa phòng cấp cứu, nhưng người bảo vệ yêu cầu ông đâu xe nơi khác vì chỗ đó chỉ dành cho những xe cấp cứu đỗ mà thôi. Cha nghe xong liền nổi giận: Thế ông tưởng xe của chúng tôi là xe gì? Xe du lịch chắc?

Trong những buổi tiệc mừng sinh nhật của tôi, cha chẳng giống một người cha chung vui với tôi chút nào. Cha chỉ mải lo thổi bong bóng, bày bàn tiệc, hoặc làm những việc phục vụ vặt vãnh. Vẫn là mẹ cắm nến lên bánh kem và đưa đến cho tôi thổi.

Xem những album ảnh, bạn bè thường hỏi: Cha bạn đâu vậy? Chỉ có trời mới hiểu nổi, vì lúc nào cha cũng là người cầm máy chụp hình. Còn mẹ và tôi thì luôn cười tươi như hoa và ảnh chụp dĩ nhiên là vô số.

Tôi còn nhớ có lần mẹ nhờ cha tập cho tôi đi xe đạp. Tôi xin cha khoan hãy buông tay ra, nhưng cha nói đã đến lúc cha không nên vịn xe cho tôi nữa rồi. Và thế là cha buông tay. Tôi té xuống đất, mẹ vội chạy lại đỡ tôi dậy, còn cha thì khoát tay ra hiệu mẹ tránh ra. Lúc đó tôi rất giận và nhất định phải chứng tỏ cho cha thấy tôi cũng không cần sự giúp đỡ. Nghĩ vậy, tôi lập tức gắng leo lên xe và chạy một mình cho cha xem. Lúc ấy cha chỉ đứng yên và nở nụ cười…”.

3 Sức Mạnh Của Tình Yêu
Vụ chiếc tàu Titanic bị chìm ngoài khơi Bắc Đại Tây Dương đêm 15/04/1912 làm hơn 1500 người thiệt mạng đã không ngừng làm đề tài cho bao tác phẩm văn chương nghệ thuật. Titanic có nghĩa là vĩ đại. Đặt tên như thế cho con tàu, con người muốn nói lên niềm kiêu hãnh cho một công trình có một không hai vào thời bấy giờ. Nhưng cái vĩ đại mà con người tưởng mình có thể đạt được trong tiến bộ khoa học kỹ thuật ấy không là gì trước sức mạnh thiên nhiên.

Sau khi chiếc tàu vĩ đại ấy bị đấm, một tờ báo xuất bản ở Anh đã đăng kề nhau hai bức ảnh minh hoạ có nội dung như sau: Trong bức ảnh thứ nhất, người ta thấy chiếc tàu chạm vào tảng băng, bên dưới có dòng chữ: sự yếu đuối của con người và sức mạnh của thiên nhiên. Còn bức ảnh thứ hai người ta lại thấy một người đàn ông nhường chiếc phap cấp cứu của mình cho người đàn bà đang bế con trên tay. Lần này, bức ảnh được chú thích bằng dòng chữ: sự yếu đuối của thiên nhiên và sức mạnh của con người.

Sức mạnh, sự vĩ đại đích thực của con người hẳn không nằm trong khả năng chinh phục hay chế ngự thiên nhiên, mà chính là trong khả năng chế ngự được bản thân, vượt thắng sự ích kỷ. Mahatma Gandhi, người giành độc lập cho Ấn Đột bằng cuộc đấu tranh bất bạo động, đã nói: Sức mạnh vĩ đại nhất mà nhân loại có trong tay chính là tình yêu…”.

4 Mở Cửa Trái Tim
“….Vài ngày sau đó, tôi tìm thấy cha mình với cây cọ vẽ trên tay, lấy làm kinh ngạc vì thứ ánh sáng rực rỡ mơ màng tuôn trào từ góc trên cùng của tấm vải bố giống như tiếng cười gột rửa núi non bằng màu vàng kim, lấp đầy dòng sông chói lòa bằng màu xanh lơ trong suốt như pha lê. Ánh nắng lấp lánh trên những con cá hồi nhấp nhô, trên những rặng thông óng biếc viền theo bờ sông, và trên cơ thể người câu cá đang tỏa ra sức khỏe tráng kiện khi ông ném cần câu cá ra xa xuôi theo dòng. Tôi nhìn kỹ hơn. Đó là cha tôi. Ông đã tìm thấy con đường đưa ông đến một nơi chốn không có sự đau đớn, ở nơi đó, một lần nữa, ông có được sự toàn vẹn đầy vẻ vang của mình.

“Lời gải đáp là gì hả bố?”, tôi tự hỏi trong im lặng, thắc mắc về sự an bình nơi ông. Nhưng tôi biết câu trả lời. cha tôi đã học được cách ôm vào lòng cuộc đời mà mình có, chứ không phải một cuộc đời mà ông mong muốn. Tôi ngắm nhìn nụ cười của cha và biết rằng ông rất hạnh phúc. Ông đã vật ngã những ma quỷ trong lòng mình, nghiền chúng dưới đôi chân rung rẩy, ông đã vươn mình dậy từ hố sâu hủy diệt để chinh phục một khoảnh khắc cuối cùng huy hoàng rực rỡ. Tôi vĩnh viễn yêu thương ông biết bao. Và ông cũng yêu thương tôi biết bao. Tôi, cô công chúa bé bỏng của ông, đang tuyệt vọng vì ý nghĩ sẽ mất ông.

Ông tạm ngừng vẽ, lắc đầu và nói với vẻ buồn rầu, “Bố có quá ít thứ để lại cho con, Janet à.”

Tội nghẹn họng khi chạm vào đôi vai cong vòng nhô xương của ông. “Bố, không phải vậy đâu”, tôi thở hổn hển, kinh hoàng. “Căn bệnh dài và mệt mỏi của bố đã mang lại cho con điều gì đó mà không ai khác có thể đem lại cho con”.

Ông có vẻ ngạc nhiên, và ông mỉm cười – nụ cười khiêm tốn nhất mà tôi từng được thấy. Ông đặt cây cọ xuống, chờ đợi với vẻ giễu cợt, rồi đột nhiên hỏi với tôi một chút hài hước. ” Đó là gì thế nhỉ?….”

5 Món Quà Vô Giá – Những Giá Trị Tinh Thần
“Cháu đã xuất hiện trên cuộc sống này. Cháu là một món quà vô giá từ Tạo hoá ban cho tôi. Nhìn cháu, tôi cảm thấy khoảng không bao quanh tràn ngập bình an và tinh khiết. Qua những giọt nước mắt mừng vui tôi thì thầm vào tai cháu:
– Bố mẹ vui mừng có con ở đây. Bố mẹ đã chờ đợi cháu quá lâu để được thấy con, con gái ạ.
Cháu mở mắt nhìn, tôi cảm giác thấy mình như được lột xác – một khoảnh khắc không đong đếm được tràn ngập bởi sự vô tận của sự sống. Trong mắt con, tôi đã đọc được sự nhận biết toàn vẹn, từ thương yêu vô điều kiện, và sự tin cậy hoàn toàn. Tôi là một người mẹ. Và vào đúng lúc ấy tôi cảm nhận, và trái tim tôi cũng nhận biết điều đó, mọi điều tôi cần biết để hướng dẫn con.

Nằm trên giường, con ngủ giữa bố và mẹ. Chúng tôi đếm từng ngón chân ngón tay của con và trầm trồ chiêm ngưỡng sự toàn bích của những hình hài bé tí tẹo như vậy. Chúng tôi tìm xem con giống cha mẹ ở những điểm nào, và những nét riêng cháu. Chúng tôi không có lời nào để diễn tả, nhưng con tim và trí óc chúng tôi tràn ngập những hi vọng và mơ ước mà chúng tôi dành cho cháu – con người mà sau này sẽ trưởng thành, những quà tặng mà cháu có thể đem đến cho xã hội, và cách cháu sẽ tiếp cận với đời. Chỉ nhìn cháu thôi, và chỉ cần cảm nhận tình thương yêu và sự ngọt ngào cháu đem lại thì dường như mọi áp lực đè nặng cuộc sống đã tan biến khỏi chúng tôi, và những điều thật sự quan trọng trong cuộc sống trở thành hiển nhiên hơn – như thể đang đứng trước một nhà hiền triết vĩ đại và sáng suốt. Khó khăn lắm chúng tôi mới có thể nhắm mắt ngủ.

Năm tháng trôi qua, chúng tôi càng trầm trồ ngạc nhiên với những biến đổi của con. Nụ cười đầu tiên, tiếng nói đầu tiên, bước chân đầu tiên – tất cả đều phù hợp với dự đoán, nhưng vẫn theo đúng thời điểm và đặc tính của nó. Con dạy chúng tôi làm sao để biết chơi trở lại như trẻ thơ, biết chậm bước lại và ngắm nhìn thế giới, cả những điều mà chúng tôi thường thấy và biết rõ. Rõ ràng là có nhiều điều được cháu ghi nhớ, thấy và cảm nhận trong khi chúng tôi không còn khả năng làm điều ấy, và có lẽ cũng không bao giờ làm được………”

6 Hãy Chắp Cánh Cho Tình Yêu Cuộc Sống
Khi sinh ra, mỗi người nhận lại từ tạo hoá một gương mặt, một thân thể. Bạn có thể thích hay ghét nó nhưng đừng quên điều này: nó là thứ sẽ trung thành với bạn suốt đời. Vì vậy hãy đối xử với nó theo cách nó xứng đáng được hưởng.

Bạn sẽ phải học – những cơ hội từ cuộc sống – mỗi ngày. Có những cơ hội đến với bạn thật dễ dàng, và có những cơ hội bạn sẽ phải trả một cái giá rất đắt để nhận được nó.

Không có sai lầm chỉ có những cơ hội. Sự trường thành là kết quả của quá trình vấp ngã, tự đứng dậy và tiến lên phía trước.

Một kinh nghiệm từ cuộc sống sẽ lặp đi lặp lại dưới những hình thức khác nhau, cho đến khi bạn đọc được điều đó, rõ ràng và thuần thục. Khi đó bạn mới có thể bắt đầu với những kinh nghiệm mới.

Sự học hỏi không bao giờ ngừng lại. Dù bạn đã già, bạn vẫn có thể học được nhiều điều, ngay cả từ những đứa trẻ.
Số phận của bạn được tạo nên từ chính bản thân bạn. Hầu như tất cả mọi người đều có những “công cụ” và “nguyên liệu” mà họ cần cho cuộc sống, điều khác biệt là họ có thể làm nên một “thành phẩm” tốt từ những thứ đó hay không?…

Các Bài Hay Nên Xem Khác

Vật Phẩm Phong Thủy

BÌNH LUẬN